Muốn được sống bình yên
muốn được sống thanh thản
ko muốn.......
Ko Muốn..... phải suy nghĩ......
ko muốn...... phải khóc.......
ko muốn.... phải buồn......
Và...Và.....
Ko Muốn .... Phải nhớ đến em nữa..........
Và rồi ... Nước mắt anh lại rơi thêm lần nữa....
Cũng chỉ vì.....
Hận em......
Và .... Cũng chỉ vì....
Yêu em........
anh muốn đi tìm cho mình thứ gọi là hạnh phúc....
thứ mà người ta gọi là tình yêu......
Nhưng tất cả... tất cả....
Đều ko phải..... Tất cả đều mang giả dối.....
Trái tim anh.... lại ko thể mang hình bóng của người khác....
lại 1 lần nữa.....
Trái tim anh.....
Lại ... Nhớ đến em........
Rồi tình yêu..... lại biến thành hận thù...
anh hận em từng giây, từng phút.....
anh yêu em ra sao thì anh lại hận em bấy nhiêu......
Hận..... Hận.....cũng chỉ biết khóc...
Khóc.. Khóc.... Khóc.......
.................................................. .....
khóc rồi cũng thành lòng mình thanh thản và nhẹ nhõm hơn..........
Rồi đến 1 ngày......
anh nhận ra rằng.....
anh.....
phải tha thứ..... bỏ qua......
Vì anh cũng là người có lỗi........
Duyên phận..... 2 đứa .... ko thể bên nhau.....
thôi ... đành chấp nhận...... anh ko trách em.... và em ko trách anh........
anh tin rằg..... anh ...... Sẽ không bao giờ anh khóc....
anh sẽ ko Khóc... Vì em nữa đâu....
anh tin là vậy.......
Trái tim anh.... đã đóng lại.....
Trái tim anh.... đã xoá nhạt dần tên em......
rồi dần dần...... thời gian... tất cả... trái tim anh sẽ lại mở ra để đón hạnh phúc mới......
Quên....
Quên...Quên...
Quên...Quên....Quên....Quên.....Quên....
Quên...Quên....Quên....Quên.....Quên...Quên.